Mưa

Mưa rơi ướt cả tim này
Để vườn hoa rụng lá bay một chiều
Rơi vào khoảng trống cô liêu
Dìm bao nỗi nhớ tiêu điều chốn xưa

Thái Bình

Tơ Sầu

Tơ sầu ai trói lòng ta
Thắt hồn thu dưới trăng ngà, ai ơi!
Sông Ngân lấp lánh phương trời
Nay xa lắc bóng một người vô tâm

Thái Bình

Mưa Chiều

Mưa chiều ướt lá thu rơi
Run tà áo trắng của người tôi thương
Mưa sao ướt cả nẻo đường
Phai màu má thắm phai hương tóc nàng

Thái Bình

Heo May

Em đi đã biết bao chiều
Màu hoa tím rụng cô liêu tháng ngày
Nơi lòng có ngọn heo may
Thổi mùa thu đến nghe lay lắt buồn

Thái Bình

Hương Thu

Mưa thu ướt áo em rồi
Mà bao lá rụng nước trôi hướng nào
Anh về bước thấp bước cao
Tìm hương xưa thoảng góc rào nhà em

Thái Bình

Bến Thu

Thu về bến cũ hoang liêu
Đò leo bãi cát ngủ chiều lê thê
Bên sông liễu rũ tóc thề
Chờ ai trở lại sắt se nỗi niềm

Thái Bình

Chỉ Thế Thôi Em

Ta còn chỉ bấy nhiêu thôi
Một bài thơ cũ với đôi vai gầy
Thơ thì đọc chẳng nghe hay
Vai không gánh được tình này đâu em

Thái Bình

Quên

Thu về theo gió heo may
Luồn qua mái tóc em dài suối thơ
Nghe trong mỗi cuộc đợi chờ
Lời yêu ai nói bây giờ đã quên

Thái Bình

Em Biết Hay Chưa

Ta về nhặt cánh hoa rơi
Nghe trong tiềm thức tiếng cười năm xưa
Em giờ đã biết hay chưa
Heo may nhuốm lạnh duyên thừa vẫn đây

Thái Bình

Hỏi

Nay trời đã chuyển sang thu
Ngoài sân lá rụng sương mù giăng giăng
Thang mây vành vạnh bóng Hằng
Hỏi người năm trước nhớ chăng một người?

Thái Bình